Latest Products
Showing posts with label THƠ THÁI BÁ TÂN. Show all posts
Showing posts with label THƠ THÁI BÁ TÂN. Show all posts
THAY VỢ LÀM ĐÀN BÀ

THAY VỢ LÀM ĐÀN BÀ

Có một anh chồng nọ
Than trách đời đắng cay,
Rằng cứ phải đều đặn
Đến công sở hàng ngày.

Rằng làm đàn ông khổ,
Vì là anh chủ nhà,
Mọi việc phải lo nghĩ,
Không sướng như đàn bà.

 Và rồi một tối nọ,
Anh cầu chúa ban ơn
Cho được đổi làm vợ,
Hy vọng sống nhàn hơn.

Chúa động lòng trắc ẩn,
Hứa sẽ giúp anh ta.
Thế là anh chồng ấy,
Sáng dậy thành đàn bà.

Trời còn chưa sáng hẳn,
Anh đã ra khỏi phòng,
Xuống bếp làm bữa sáng
Cho con và cho chồng.

Rồi quét tước, giặt dũ,
Rồi rửa bát, lau nhà,
Trăm thứ việc vặt vãnh,
Vốn chức phận đàn bà.

Rồi cuống cuồng chuẩn bị
Đưa thằng con đến trường.
Rồi phải vào siêu thị
Mua bánh, bơ và đường.

Rồi thuê người cắt cỏ
Cả trước và sau nhà.
Rồi gặp trưởng khu phố,
Rồi tưới mấy bồn hoa.

Làm chưa hết công việc,
Loáng một cái, tối ngày.
Lại hùng hục vào bếp,
Cứ luôn chân, luôn tay.

Rồi loáng một cái nữa,
Đã mười một giờ đêm.
Mệt rã rời, muốn ngủ,
Chồng lại đòi tòm tem…

Ôi khốn nạn, khốn khổ
Cái thân phận đàn bà.
Sau một ngày “trải nghiệm”,
Bây giờ mới hiểu ra.

Lén, không đánh thức vợ,
Mà lúc này là chồng,
Anh cầu xin Đức Chúa
Lại cho thành đàn ông.

Đức Chúa nói:”Cũng được,
Nhưng không phải lúc này.
Con buộc phải chờ đợi
Thêm chín tháng mười ngày!”

Anh chồng kia hốt hoảng: “
Dạ vì sao, thưa Ngài?” “
Vì sao ư? Lúc nãy
Con đã trót dính thai.”

Đây là chuyện có thật,
Tôi đọc trong sách Tây.
No comment! Các bác
Nhớ học bài học này.

 
Có một anh chồng nọ
Than trách đời đắng cay,
Rằng cứ phải đều đặn
Đến công sở hàng ngày.

Rằng làm đàn ông khổ,
Vì là anh chủ nhà,
Mọi việc phải lo nghĩ,
Không sướng như đàn bà.

 Và rồi một tối nọ,
Anh cầu chúa ban ơn
Cho được đổi làm vợ,
Hy vọng sống nhàn hơn.

Chúa động lòng trắc ẩn,
Hứa sẽ giúp anh ta.
Thế là anh chồng ấy,
Sáng dậy thành đàn bà.

Trời còn chưa sáng hẳn,
Anh đã ra khỏi phòng,
Xuống bếp làm bữa sáng
Cho con và cho chồng.

Rồi quét tước, giặt dũ,
Rồi rửa bát, lau nhà,
Trăm thứ việc vặt vãnh,
Vốn chức phận đàn bà.

Rồi cuống cuồng chuẩn bị
Đưa thằng con đến trường.
Rồi phải vào siêu thị
Mua bánh, bơ và đường.

Rồi thuê người cắt cỏ
Cả trước và sau nhà.
Rồi gặp trưởng khu phố,
Rồi tưới mấy bồn hoa.

Làm chưa hết công việc,
Loáng một cái, tối ngày.
Lại hùng hục vào bếp,
Cứ luôn chân, luôn tay.

Rồi loáng một cái nữa,
Đã mười một giờ đêm.
Mệt rã rời, muốn ngủ,
Chồng lại đòi tòm tem…

Ôi khốn nạn, khốn khổ
Cái thân phận đàn bà.
Sau một ngày “trải nghiệm”,
Bây giờ mới hiểu ra.

Lén, không đánh thức vợ,
Mà lúc này là chồng,
Anh cầu xin Đức Chúa
Lại cho thành đàn ông.

Đức Chúa nói:”Cũng được,
Nhưng không phải lúc này.
Con buộc phải chờ đợi
Thêm chín tháng mười ngày!”

Anh chồng kia hốt hoảng: “
Dạ vì sao, thưa Ngài?” “
Vì sao ư? Lúc nãy
Con đã trót dính thai.”

Đây là chuyện có thật,
Tôi đọc trong sách Tây.
No comment! Các bác
Nhớ học bài học này.

 
THAY VỢ LÀM ĐÀN BÀ
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjNGsSPX8_OBOxIiTXzgO26DCf1NuAEYJth7q7A_ZkVw9MEv4nzbfeD9dZjvfYVlqkCLi34lOqjMV0VzW3BwmLs5ejarsJzrzfRhMSua5LEr5Z_RGAYI-eYSie8ik1odbs2VTWuk4aXiVwP/s72-c/hhh.jpg
View detail
MẶC GIÓ CUỐN MƯA RƠI

MẶC GIÓ CUỐN MƯA RƠI



Một bác friend nữ viết
Nghe có chút giận hờn:
 Đừng cầm bàn tay lạ,
 Chỉ vì quá cô đơn.

Đưng vì chờ ai đó
Quá lâu mà thở dài
Đến mức quên lý trí,
Ôm đại một bờ vai.

 Cứ để mặc gió cuốn,
Vì mây là mây trời.
Ừ thì mưa cũng được.
Cứ để mặc mưa rơi…

 Mấy câu nghe thật sến.
Cái kiểu buồn vẩn vơ
Của các cô gái trẻ
Chưa qua thời mộng mơ.

 Cái buồn sáng và đẹp,
 Làm tôi, một người già,
Đọc, cũng buồn man mác,
Tiếc một thời đã qua.


Một bác friend nữ viết
Nghe có chút giận hờn:
 Đừng cầm bàn tay lạ,
 Chỉ vì quá cô đơn.

Đưng vì chờ ai đó
Quá lâu mà thở dài
Đến mức quên lý trí,
Ôm đại một bờ vai.

 Cứ để mặc gió cuốn,
Vì mây là mây trời.
Ừ thì mưa cũng được.
Cứ để mặc mưa rơi…

 Mấy câu nghe thật sến.
Cái kiểu buồn vẩn vơ
Của các cô gái trẻ
Chưa qua thời mộng mơ.

 Cái buồn sáng và đẹp,
 Làm tôi, một người già,
Đọc, cũng buồn man mác,
Tiếc một thời đã qua.
MẶC GIÓ CUỐN MƯA RƠI
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgZ07T-j-WBdxJULipLM99afo5nekChbc9hFdViUjzsYb5zB4cJQD12qo6Uu1Qcl5v5PqdN87CVQeO_HRM7Jd0pfuWu94nZJLo1qtMTy7DfQlxk_fBsIhkUMfKLIlpCcCeh5YxCopdggvqY/s72-c/mo+sau.jpg
View detail
HÃY CHỌN MỘT VIỆC YÊU THÍCH VÀ LÀM ĐI

HÃY CHỌN MỘT VIỆC YÊU THÍCH VÀ LÀM ĐI

 Biết nghe là nghệ thuật
 Trong giao tiếp với người.
 Im lặng là âm nhạc 
Trong giao hưởng cuộc đời.

 Quan trọng khi làm việc 

Là yêu công việc mình.
 Một khi đã yêu việc,
 Thì làm dễ và nhanh.

Hơn thế, không thấy mệt, 
Cứ như mình đang chơi.
 Lại vô tình tránh được 
Các thói hư ngoài đời.

Vậy hãy chọn một việc,

Nếu thích thì chọn hai, 
Rồi say mê làm việc. 
Sớm muộn sẽ thành tài. 

Như tôi đây chẳng hạn.
 Thích ngồi lì cả ngày.
 Chính nhờ sự “lì” ấy 
Mới tìm được ý hay.


 Biết nghe là nghệ thuật
 Trong giao tiếp với người.
 Im lặng là âm nhạc 
Trong giao hưởng cuộc đời.

 Quan trọng khi làm việc 

Là yêu công việc mình.
 Một khi đã yêu việc,
 Thì làm dễ và nhanh.

Hơn thế, không thấy mệt, 
Cứ như mình đang chơi.
 Lại vô tình tránh được 
Các thói hư ngoài đời.

Vậy hãy chọn một việc,

Nếu thích thì chọn hai, 
Rồi say mê làm việc. 
Sớm muộn sẽ thành tài. 

Như tôi đây chẳng hạn.
 Thích ngồi lì cả ngày.
 Chính nhờ sự “lì” ấy 
Mới tìm được ý hay.


HÃY CHỌN MỘT VIỆC YÊU THÍCH VÀ LÀM ĐI
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEje1Mm0O83aY6UdCkpzvzRBsCOii6RduZOgARsP4oJnrV6D_OEsdkfDtSLnc7EHR0H-84BSlCcMrd9oPKiGim3Io74B0YuUvWLVSFTgHSZ8DGOze4GCCdYnsFiudn2-yBHdoOHgDH9zEqpp/s72-c/738b0b21-3040-4c80-9e27-baecbadcad7f.jpg
View detail
MẶC ĐỜI

MẶC ĐỜI



Bạn ăn nhiều, thành béo.
 Không ăn, lại thành gầy.
 Mọi người sẽ nhăn mặt:
 Sao mày đến mức này?
 Bạn uống, thành nát rượu.
 Không uống sẽ bị chê.
Ăn mặc đẹp - hoang phí.
Ăn mặc xấu - nhà quê!
 Bạn tán một cô gái.
Người ta mắng: Lẳng lơ.
Không tán cô gái ấy,
Người ta trách: Thờ ơ.
 Bạn trang điểm son phấn -
Ngươi ta lườm: ca-ve!
 Không trang điểm son phấn:
Cái con này xấu ghê…
 Đại khái là như vậy.
 Bạn làm gì, mọi người
Cũng chõ mồm chê trách.
Thế đấy, cái thói đời.
 Vậy biết làm sao nhỉ?
Tôi xin khuyên thế này -
Hãy nói thẳng với họ:
 Kệ mẹ bọn chúng mày!
 Cứ sống như mình muốn.
Thấy đúng thì làm đi.
Hơi đâu mà để ý
 Mấy cái lời thị phi.


Bạn ăn nhiều, thành béo.
 Không ăn, lại thành gầy.
 Mọi người sẽ nhăn mặt:
 Sao mày đến mức này?
 Bạn uống, thành nát rượu.
 Không uống sẽ bị chê.
Ăn mặc đẹp - hoang phí.
Ăn mặc xấu - nhà quê!
 Bạn tán một cô gái.
Người ta mắng: Lẳng lơ.
Không tán cô gái ấy,
Người ta trách: Thờ ơ.
 Bạn trang điểm son phấn -
Ngươi ta lườm: ca-ve!
 Không trang điểm son phấn:
Cái con này xấu ghê…
 Đại khái là như vậy.
 Bạn làm gì, mọi người
Cũng chõ mồm chê trách.
Thế đấy, cái thói đời.
 Vậy biết làm sao nhỉ?
Tôi xin khuyên thế này -
Hãy nói thẳng với họ:
 Kệ mẹ bọn chúng mày!
 Cứ sống như mình muốn.
Thấy đúng thì làm đi.
Hơi đâu mà để ý
 Mấy cái lời thị phi.
MẶC ĐỜI
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjJb49s1TtCxJHviUyU6lEZun_T7I3qFFTQZ861iUUlCfGmcB1HwSz6SC3eRbDrJX0EwNZp9pvSooW1iHrE0YGbUPhfg7O02xBXKeTL9s6KruaRUeH2I2ZMIL5BSRhQVwFzjG4zr4W1RaUp/s72-c/DSC4905ajpg1363960712.jpg
View detail
KẺ BỘI BẠC

KẺ BỘI BẠC

Xưa có chàng trai nọ
 Đã đem lòng yêu thương
 Một cô gái mù mắt 
Nhưng xinh đẹp khác thường.
 Cô gái ấy xinh đẹp
 Long trọng thề, rằng nàng,
 Khi nhìn thấy ánh sáng,
 Sẽ trở thành vợ chàng
. Và rồi một ngày nọ,
 Như thể có phép màu, 
Đôi mắt nàng lại sáng, 
Nàng thôi không buồn rầu.
 Khi ngước đôi mắt sáng,
 Nàng thấy, lần đầu tiên
, Người yêu mình say đắm,
 Một chàng trai ngồi bên.
 Một chàng trai tuấn tú,
 Khuôn mặt buồn, âm u.
 Nàng nhìn kỹ, hốt hoảng: 
Người yêu nàng bị mù.
 Sau một hồi suy nghĩ,
 Nàng đứng dậy, bỏ đi. 
Như thể không quen biết, 
Như thể chưa thề gì. 
 Vẫn ngồi yên bất động,
 Chàng trai chỉ nói theo: 
“Hãy giữ đôi mắt ấy,
 Món quà của tình yêu. 

 Bây giờ anh, rất tiếc,

 Chẳng còn gì cho em,
 Ngoài chúc em hạnh phúc
 Và cuộc sống ấm êm…”
Xưa có chàng trai nọ
 Đã đem lòng yêu thương
 Một cô gái mù mắt 
Nhưng xinh đẹp khác thường.
 Cô gái ấy xinh đẹp
 Long trọng thề, rằng nàng,
 Khi nhìn thấy ánh sáng,
 Sẽ trở thành vợ chàng
. Và rồi một ngày nọ,
 Như thể có phép màu, 
Đôi mắt nàng lại sáng, 
Nàng thôi không buồn rầu.
 Khi ngước đôi mắt sáng,
 Nàng thấy, lần đầu tiên
, Người yêu mình say đắm,
 Một chàng trai ngồi bên.
 Một chàng trai tuấn tú,
 Khuôn mặt buồn, âm u.
 Nàng nhìn kỹ, hốt hoảng: 
Người yêu nàng bị mù.
 Sau một hồi suy nghĩ,
 Nàng đứng dậy, bỏ đi. 
Như thể không quen biết, 
Như thể chưa thề gì. 
 Vẫn ngồi yên bất động,
 Chàng trai chỉ nói theo: 
“Hãy giữ đôi mắt ấy,
 Món quà của tình yêu. 

 Bây giờ anh, rất tiếc,

 Chẳng còn gì cho em,
 Ngoài chúc em hạnh phúc
 Và cuộc sống ấm êm…”
KẺ BỘI BẠC
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgCabJmCIX6k3_UTQ_YIDkjTYEO8JaO9p5vPPs0-jxbR0uo0jnVqo1Tzr4PKJxxZfG91zIYePRN262fLYZEwJlo0VajWLXRd2ydJkX0DVQFSGD70Y3bQEm8M87E2RBVTltAyeTBTfWavqda/s72-c/DSC4963jpg1363960712.jpg
View detail
TẠI SAO CẦN ĐỘ LƯỢNG VỊ THA

TẠI SAO CẦN ĐỘ LƯỢNG VỊ THA

Ở trường nọ, lần nọ,
Có cô bé lớp mười,
 Ăn cắp, cô làm nhục
Ngay trước mặt mọi người.
 Cô bắt mang tấm bảng:
“Thật nhục, tôi tên là…
Tôi là con ăn cắp Hèn hạ và xấu xa.
” Tối hôm ấy, cô bé
Nhảy xuống sông, quyên sinh.
 Cô giáo bị kiểm điểm,
 Đến xin lỗi gia đình.
 Thêm một trường hợp nữa.
Thời chiến, ở Điện Biên,
Có một anh lính trẻ
Bị nghi ăn cắp tiền. 
Rồi đơn vị kiểm điểm,
Kéo dài những bảy giờ.
 Suốt từ tối đến sáng.
 Rồi sau đó, bất ngờ 
Anh lính này cầm súng
, Khẩu AK mới tinh,
 Bắn chết cả tiểu đội
Và bắn vào đầu mình. *
 Làm sai, bị phê phán
 Hay bị mắng, là thường.
Nhưng ai cũng tự trọng.
 Đừng dồn vào chân tường.
 Phật nói: “Có người ngã,
Phải chìa tay kéo lên,
Chứ không phải ngược lại,
Đạp sâu xuống bùn đen. 

Ở trường nọ, lần nọ,
Có cô bé lớp mười,
 Ăn cắp, cô làm nhục
Ngay trước mặt mọi người.
 Cô bắt mang tấm bảng:
“Thật nhục, tôi tên là…
Tôi là con ăn cắp Hèn hạ và xấu xa.
” Tối hôm ấy, cô bé
Nhảy xuống sông, quyên sinh.
 Cô giáo bị kiểm điểm,
 Đến xin lỗi gia đình.
 Thêm một trường hợp nữa.
Thời chiến, ở Điện Biên,
Có một anh lính trẻ
Bị nghi ăn cắp tiền. 
Rồi đơn vị kiểm điểm,
Kéo dài những bảy giờ.
 Suốt từ tối đến sáng.
 Rồi sau đó, bất ngờ 
Anh lính này cầm súng
, Khẩu AK mới tinh,
 Bắn chết cả tiểu đội
Và bắn vào đầu mình. *
 Làm sai, bị phê phán
 Hay bị mắng, là thường.
Nhưng ai cũng tự trọng.
 Đừng dồn vào chân tường.
 Phật nói: “Có người ngã,
Phải chìa tay kéo lên,
Chứ không phải ngược lại,
Đạp sâu xuống bùn đen. 

TẠI SAO CẦN ĐỘ LƯỢNG VỊ THA
View detail
 
Support : Creating Website | Johny Template | Mas Template
Copyright © 2011. Layer Clean san pham giat Hưu Lũng-Lạng Sơn - All Rights Reserved
Template Created by Creating Website Published by Mas Template
by Blogger