KẺ BỘI BẠC
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgCabJmCIX6k3_UTQ_YIDkjTYEO8JaO9p5vPPs0-jxbR0uo0jnVqo1Tzr4PKJxxZfG91zIYePRN262fLYZEwJlo0VajWLXRd2ydJkX0DVQFSGD70Y3bQEm8M87E2RBVTltAyeTBTfWavqda/s72-c/DSC4963jpg1363960712.jpg
Xưa có chàng trai nọ
Đã đem lòng yêu thương
Một cô gái mù mắt
Nhưng xinh đẹp khác thường.
Cô gái ấy xinh đẹp
Long trọng thề, rằng nàng,
Khi nhìn thấy ánh sáng,
Sẽ trở thành vợ chàng
. Và rồi một ngày nọ,
Như thể có phép màu,
Đôi mắt nàng lại sáng,
Nàng thôi không buồn rầu.
Khi ngước đôi mắt sáng,
Nàng thấy, lần đầu tiên
, Người yêu mình say đắm,
Một chàng trai ngồi bên.
Một chàng trai tuấn tú,
Khuôn mặt buồn, âm u.
Nàng nhìn kỹ, hốt hoảng:
Người yêu nàng bị mù.
Sau một hồi suy nghĩ,
Nàng đứng dậy, bỏ đi.
Như thể không quen biết, Đã đem lòng yêu thương
Một cô gái mù mắt
Nhưng xinh đẹp khác thường.
Cô gái ấy xinh đẹp
Long trọng thề, rằng nàng,
Khi nhìn thấy ánh sáng,
Sẽ trở thành vợ chàng
. Và rồi một ngày nọ,
Như thể có phép màu,
Đôi mắt nàng lại sáng,
Nàng thôi không buồn rầu.
Khi ngước đôi mắt sáng,
Nàng thấy, lần đầu tiên
, Người yêu mình say đắm,
Một chàng trai ngồi bên.
Một chàng trai tuấn tú,
Khuôn mặt buồn, âm u.
Nàng nhìn kỹ, hốt hoảng:
Người yêu nàng bị mù.
Sau một hồi suy nghĩ,
Nàng đứng dậy, bỏ đi.
Như thể chưa thề gì.
Vẫn ngồi yên bất động,
Chàng trai chỉ nói theo:
“Hãy giữ đôi mắt ấy,
Món quà của tình yêu.

Chẳng còn gì cho em,
Ngoài chúc em hạnh phúc
Và cuộc sống ấm êm…”
Post a Comment