TÌNH YÊU TOÁN VÀ THƠ
Em vẫn nhớ những khi anh Đối Diện
Ánh mắt nhìn bằng Góc Độ Đường Cong
Lòng xôn xao cho Quĩ Đạo đi vòng
Hồn em để Giao anh Đường Tiếp Tuyến
Em lướt qua, cho buồn-vui Nghịch Biến
Gặp một lần, nơi Tiếp Điểm mà thôi
Em Xoay Tròn, tìm lại nhưng xa rồi
Anh sẽ mãi ra đi về Vô Cực
Nhưng tình em là một đường Trung Trực
Thật thà ,Cân Xứng ,nơi con tim
Em Phân Đều, và xuyên suốt tìm lim
Nơi Trung Điểm em muốn tình Vuông vẹn
Rồi một ngày, tình Tam Giác đến
Em hiện hình, trong ba Góc Bù Nhau
Anh vì ai mà Phụ để em sầu
Nhìn đau đớn Cạnh Huyền anh nối mộng
Em thả đời ,đi mãi về vô cực
Anh lại tìm thông Số Bình Phương
Ðến Nội Tâm, em dừng chốn đau thương
Buồn da diết, anh đùa trên Ngoại Tiếp
Nói làm chi, Định Phân đà muôn kiếpÁnh mắt nhìn bằng Góc Độ Đường Cong
Lòng xôn xao cho Quĩ Đạo đi vòng
Hồn em để Giao anh Đường Tiếp Tuyến
Em lướt qua, cho buồn-vui Nghịch Biến
Gặp một lần, nơi Tiếp Điểm mà thôi
Em Xoay Tròn, tìm lại nhưng xa rồi
Anh sẽ mãi ra đi về Vô Cực
Nhưng tình em là một đường Trung Trực
Thật thà ,Cân Xứng ,nơi con tim
Em Phân Đều, và xuyên suốt tìm lim
Nơi Trung Điểm em muốn tình Vuông vẹn
Rồi một ngày, tình Tam Giác đến
Em hiện hình, trong ba Góc Bù Nhau
Anh vì ai mà Phụ để em sầu
Nhìn đau đớn Cạnh Huyền anh nối mộng
Em thả đời ,đi mãi về vô cực
Anh lại tìm thông Số Bình Phương
Ðến Nội Tâm, em dừng chốn đau thương
Buồn da diết, anh đùa trên Ngoại Tiếp
Anh lạc vào một Quĩ Tích cuồng quay
Em đứng đó, Khoảng Cách không đổi thay
Nhìn thầm lặng, một Góc đời Trực Diện
"Phương trình" nào đưa ta về chung lối
"Định lý" nào sao vẫn mãi ngăn đôi
"Biến số" ẩn nên tình mãi hai nơi
Điểm "vô cực" làm sao ta gặp được
"Đạo hàm" kia có nào đâu nghiệm trước
Để "lũy thừa" chẳng gom lại tình thơ
"Gia tốc" kia chưa đủ vẫn phải chờ
"Đường giao tuyến" may ra còn gặp gỡ
"Lục lăng" kia cạnh nhiều nhưng chưa đẹp
Tại tình là "tâm điểm" chứa bên trong
Nên "đường quanh" vẫn mãi chạy lòng vòng
Điểm " hội tụ" vẫn hoài không với tới
Có phải chăng do em ngộ nhận
Hay hai ta chẳng có điểm chung
Dẫu vẫn biết hai ta đồng phẳng
Mà song song chẳng gặp được nhau
Hay em chỉ là vô nghĩa
Em thua kém mọi đường mà chẳng bằng ai
Em luôn nhận được một đáp số sai
Cho bài toán chẳng ai giải được
Em cứ ngỡ em là duy nhất
Chỉ mình em và chỉ một mà thôi
Anh luôn là đường tròn ,biến đổi
Chẳng cho em ,dẫu một điểm thôi
Dù đi qua ,hay chỉ là tiếp xúc
Điểm của em và là của anh
Thôi đành vậy ta đành chia lối
Trái tim em có giới hạn thôi
Nó bị anh trừ đi quá nhiều rồi
Cộng bao giờ cho hết đơn côi
Dù anh đổi biến tích phân gấp bội
Em vẫn chỉ ,tiệm cận của đời anh
Post a Comment