GIẤC MƠ XƯA XIN NỢ LẠI THÁNG NGÀY
Em đâu biết nhịp vần yêu trắc trở
Cứ ngỡ tình đẹp tựa như bài thơ
Rồi bỗng dưng sự cố đến bất ngờ
Dẫn hai ta về hai đầu vô cực
Dấu kỷ niệm thật sâu trong ký ức
Em lặng thầm theo dòng chảy thời gian
Anh lạc bước duyên tình mới nồng nàn
Nhớ chi em cùng hẹn thề xưa cũ
Cũng đành vậy trong lòng em tự nhủ
Mùa xuân qua khô heó gió đông về
Thôi đành lòng bỏ lại bớt đam mê
Vì biết chắc chẳng thể nào quay ngược
Thời gian lui trở lại ngày xưa trước
Anh bây giờ đâu còn phải là anh
Cả cái tên giờ cũng đã biến thành
Ghép vần nhịp với một tên khác lạ
Cuộc đời em với thăng trầm nghiệt ngã
Đâu thể cùng anh chung lối chung nhà
Dốc thời gian trôi tuột đi đã xa
Ta lạc bước âu cũng là duyện phận
Một đời người biết bao điều được mất
Có lẽ là kiếp trước em mượn vay
Giấc mơ xưa xin nợ lại tháng ngày
Cơn gió thoảng bay về miền dĩ vãng