MẮC NỢ
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh-WKabv6fRdUayEWoTdopodYAKRMrj6uNDmE9z9Fy19Lw_FgY56fFw3yhaAdeBCu2Peu6KaoA3XBsStnVMuuRVPZOaFW1E8YdzRWZZscGc2WUzaWM53rl8nHuTmt30IYsMj_t03XvAmISU/s72-c/6611.PNG

Để cả đời phải đeo theo nỗi nhớ
Cũng từ đó hai chúng mình mắc nợ
Thương nhớ hoài thương nhớ chẳng phôi phai
Đi suốt chiều dài quá khứ tương lai
Hình anh vẹn nguyên trong trái tim nhỏ
Một đời người bao thăng trầm này nọ
Cố lạnh lùng như thể chẳng có ai
Bỗng vỡ òa nức nở những đêm dài
Trót thương rồi nên phải mang nợ mãi
Theo suốt cùng em tháng ngày còn lại
Dẫu khuất xa sao thấy giống đôi hài
Chẳng thể nào tráo đổi với một ai
Em biết chứ anh đã từng từ biệt
Im lặng làm ngơ giả như câm điếc
Rồi tự thú tội nơi trái tim mình
Thôi anh ạ, ta đã lỡ nợ tình
Cứ để vậy xin anh đừng đem trả
Hãy cứ coi chúng mình như xa lạ
Không trả nổi đâu, càng trả càng dầy
4 nhận xét
Khi trái tim càng ngày càng héo gầy
Là khi em càng chứa đầy nỗi nhớ
Mặc dầu tình ta muôn năm bỏ dở
Tương tư gánh nặng năm tháng vĩnh hằng
Duyên nợ kiếp này không thể trả
Hòa nhạc vào thơ tả nỗi lòng
Người cũ gặp lại chẳng cầu mong
Đường ta hai ngả xin vững bước
Post a Comment