https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjNNvmEsf28P2zKFIvtYsNc_f0gDi0JpSuVbNVf6J8TTqqBfwCRGdx5xLQxxUNa0mRkYOZjBvIhC14WhrE-JOSbCEWQzQBnhLNxMotmG1gAofAt8vW5kKgzfkQRw5cGucrI8hjcPdsUowES/s72-c/hoa+d%C3%A3+sua.jpg
ĐỜI CÔ ĐƠN

Tu là tích phước
Tình là dây oan
Đời là bể khổ
Mỗi con người là một con số
Mỗi con số là một con đường
Đường của ta là chông gai sỏi đá
Nên đời ta đơn côi băng giá
Chẳng ai dám cùng ta đi cả
Dù là vậy ta cũng không thể ngã
Ta không thể nhận tình thương hại
Của những người xa lạ qua đường
Ta phải bước đi trong gắng gượng
Còn bao điều đón đợi phía trước
Việc nhà việc nước không bỏ được
Ta phải đi đến cuối con đường
Mong sao trả hết nợ đời thường
Chẳng còn vương vấn đến yêu đương
Trải qua một kiếp đoạn trường
Thân ta như một loài hoa dại
Mọc ở ven đường dãi nắng dầm sương
Hoa không khoe sắc, không tỏa hương
Chỉ âm thầm làm ra mật ghọt
Góp Với đời thêm vị dịu êm
Và lặng lẽ úa tàn trong sương gió.
Post a Comment