NGỌN GIÓ HOANG VU THỔI MÃI VÔ TÌNH
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgYOFcKga0Acfj3mPCY39Vywx6urXn_lvoE5MCnZUP81yHHqEhetyaz7jsUv4WKczGa-dpV1IecIQwr8FOiCj-NpMo35GWcFnuWJKz4EQaDjYOTLi7nF_6sPiQ7i-RokPun1tQygF96nvI/s72-c/55pjg.PNG
Bao nhiêu năm rồi giờ biết đi đâu
Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt
Vị đắng nhân gian cũng đều đã biết
Lặng lẽ mình ta một chốn đi về
Bao nhiêu năm rồi mộng ước đam mê
Con tim yêu thương vô tình chợt mỏi
Đôi chân bước đi cũng dần chầm chậm
Vẫn thấy bơ vơ cơn gió lạnh giao mùa
Nghe mưa bây giờ vẫn nhớ mưa xưa
Mưa bay trong ta bay từng hạt nhỏ
Bao năm yêu thương chưa từng hội ngộ
Chẳng biết nơi nao là chốn quê nhà
Một chiều ngồi say một chiều thật lạ
Bỗng thấy trong ta hiện bóng một người
Vừa tàn mùa xuân rồi tàn mùa hạ
Chợt nhận ra người vẫn ở trong ta
Bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa quên
Đi lên non cao đi về biển rộng
Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng
Ngọn gió hoang vu thổi mãi vô tình
2 nhận xét
Chừng nào nóng có gió mát là anh
Rét trời ấm lòng đó lửa hồng ta
Tuy rằng anh đang ở ngàn dặm xa
Vẫn theo dõi sát từng bước chân em
|o|
Post a Comment